Cạn Nguồn

Vết Buồn Lên Gót Viễn Phương

Như áng mây trời quên ước vọng
Trôi hoài trôi mãi đã bao năm
Nào ai biết nổi sầu thăm thẳm
Lây lất bay theo rất lặng thầm

Mùa xuân lỡ bỏ phía sau đồi
Nơi bướm, hoa từ bỏ cuộc chơi
Dĩ vãng nào thơm hương vị nhớ
Mà vương theo mãi bước chân đời

Một ngày hạ trắng nắng trong mây
Buồn cũ xưa vơi bỗng ứa đầy
Thiệp hồng ai gởi từ phương lạ
Đem vết thương lòng trở lại đây

Ta về thắp lại nắng tha hương
soi rõ trong tâm một cõi buồn
Vàng theo ánh mắt người năm cũ
Xanh tận lòng ai kẻ viễn phương

Được bạn: HB 09.07.2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Vết Buồn Lên Gót Viễn Phương"